Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

ASVATTHA

Ngoại trừ Asvattha, mọi hiện hữu đều hư ảo!

 Asvattha, trước nhất là hậu quả của nỗ lực chấm dứt sự chi phối của thế giới ảo ảnh. Điều này dường như là một nghịch lý hy hữu mà tại đó, quá trình đoạn lìa các pháp hữu hình hữu hoại rốt cuộc hiện thực hóa một khía cạnh khả dĩ nắm bắt của Thực Tại Bất Diệt. Giống như hình tướng của nó bộc lộ cho các Rhishi; cộng với đặc tính thù thắng của nó mà Asvattha được gọi là Cây Sự Sống.
 Thế nào là nỗ lực của một hành giả nhằm chấm dứt sự chi phối của thế giới ảo ảnh?!
Thật tuyệt diệu! Như một món quà và cũng là sự trớ trêu của đời sống tâm linh, thế giới ảo ảnh thoạt tiên sẽ bị nhận chân và tấn công không phải bởi các đường lối kỹ thuật mà chính bởi (tiến trình) nhận thức… Ngay vào thời điểm hành giả nhận thức rõ ràng các đặc trưng vô thường, khổ, vô ngã của đời sống thì sự chi phối của thế giới ảo ảnh bắt đầu tan loãng. Kể từ đó, hành giả nhập cuộc vào một tiến trình không thể đảo ngược. Tuy nhiên, tình thế giằng co giữa các lực lượng đối lập diễn ra rất cam go như chúng ta sẽ xét sau đây… Và hầu như nếu không có sự tiếp sức của Asvattha thì người thắng cuộc trong trường hợp này không phải là hành giả mà là Vô Minh.
 Quay lại với giá trị của (tiến trình) nhận thức. Yếu tố tâm linh này, dù chỉ mới bắt đầu được đánh thức cũng sẽ làm khởi phát dòng chảy năng lực trong cơ thể năng lượng của hành giả. Quá trình dài hơi này thực chất lại bao gồm hai chiều hướng phản ứng dường như đối lập. Đó là sự dần đóng kín các căn mà có thể liên hệ chúng với chín cửa hiện hữu trên thân thể. Song song với chiều hướng đó là sự dần mở ra khiếu vô hình trên đỉnh hộp sọ của hành giả. Khiếu này như trong kinh văn Hindu đề cập, tựa như cửa thứ mười (vô hình) trên thân thể vậy!
Hai xu hướng đối lập này, tuy vậy là sự kéo dài cần thiết để hành giả chuyển hóa thân tâm từ bình diện phàm nhân trở nên thánh hóa. Tuy vậy giai đoạn tế nhị này đồng thời cũng chính là bẫy rập của hành giả. Giống như trong kinh văn miêu tả về nó như là “sự an trú trong đô thành có mười cửa”, hành giả có thể bị mắc kẹt trong sự an trú đó mà không thể bứt phá về đích giải thoát tối hậu.
Điều oái oăm thường trực xảy ra là một mặt hành giả đã kịp nếm mùi giải thoát nhưng một mặt y vẫn quyến luyến đời sống thế tục. Trò chơi bập bênh này trở nên lôi cuốn hành giả và y trở thành một kẻ phóng dật siêu đẳng!
Ngay lập tức có hai ngả rẽ xuất hiện cho sự lựa chọn của hành giả. Hoặc y đồng nhất sự giác ngộ với kinh nghiệm và lạc trong phóng dật. Hoặc y tiến tới sự giác ngộ thực sự chỉ với niềm tin và khiêm tốn, bất chấp kinh nghiệm!
 Trong bối cảnh của kinh nghiệm, hành giả có trải nghiệm đại giác nhưng vẫn duy trì được ngôn ngữ, cách biểu đạt thế tục.v.v… do đó y nhanh chóng bị đôn lên như tư cách của một đạo sư! Sự say mê trò chơi vô minh này là lối tử đã chôn vùi không biết bao nhiêu hành giả!
Như vậy, một kết luận quan trọng sẽ được nêu ra ở đây như một trích ngang. Nhưng vì kết luận này mang tính hệ trọng sống còn đối với một hành giả nên thiết nghĩ sự trích ngang này là cần thiết, đó là: giải thoát là chấm dứt phóng dật. Cho đến chừng nào mà sự phóng dật vẫn còn thì sự ô nhiễm các căn vẫn còn đó. Mọi lý lẽ đều chỉ là bao biện và hành giả vẫn đang trôi lăn trong trò chơi mang tên giác ngộ.
 Ngược lại, trong bối cảnh của xác tín và khiêm tốn, cảnh giới đồng nhập với Cây Sự Sống sẽ mở ra!
Đời sống tâm linh của một hành giả giờ đây mới chín mùi và y quả thực đã được cứu rỗi!
Vâng! Asvattha khác biệt và siêu việt tất cả các pháp! Asvattha là cứu cánh duy nhất khiến sự ô nhiễm các căn chấm dứt. Trong bối cảnh đồng nhất với Asvattha, hành giả mới có cơ hội chấm dứt phóng dật một cách tự tại và không cần nỗ lực.
 Trong quá trình đồng nhất với Asvattha – Cây Sự Sống, có thể hành giả gặp một số khó khăn khi cố gắng tái sử dụng các giác quan. Dẫu sao điều này cũng sẽ nhanh chóng qua đi… Hơn thế nữa, niềm hỷ lạc vô tận từ Cây Sự Sống khiến cho hành giả tràn trề năng lực biểu đạt mà không nhất thiết phải là ngôn từ hay những gì tương tự.
Niềm phúc lạc lớn lao đó, mạnh mẽ định tuyến như một suối nguồn bất tận tuôn trào từ trên cao thẩm thấu vào đỉnh đầu hành giả; len lỏi dẫn xuống toàn thân và bành trướng khắp xung quanh người y. Không những thế, những sắc màu ảo diệu của Cây Sự Sống này còn không ngừng biến hóa, tương tác và giao thoa mạnh mẽ với những dòng chảy Nhân Quả trong “đời sống” của hành giả. Từ “đời sống” được nhấn mạnh để trỏ trạng thái mà ở đó ưu thế của dòng năng lượng của Asvattha đã xác lập. Hành giả thực sự nếm trải “đời sống” chứ không phải “đời chết” như trước đây…
Cây Sự Sống, vào lúc cao trào trở thành nguồn sáng tác, cảm hứng và bộc lộ những hình ảnh đẹp đẽ về chính nó. Nhưng có lẽ, dấu ấn quan trọng nhất và đồng thời trở thành tác động chi phối hoàn toàn hành giả là sự khiêm tốn!
Sự khiêm tốn vì vậy, quả thực đã trở thành đức tính đồng thời là dấu trỏ để nhận biết một cá thể giác ngộ!
Sự khiêm tốn đó thể hiện như thế nào?! Thường xuyên chúng ta bắt gặp đức tính đó xuất hiện như một sự lú lẫn. Ở đầu này của những biểu hiện là sự kính trọng thái quá các mảnh hồn đời sống và ở đầu bên kia là sự sùng mộ Thượng Đế. Dù rằng đối với một hành giả đắc pháp thì Thượng Đế chỉ là khái niệm ám chỉ sự hoàn hảo của Tồn Tại!
(trích Asvattha - bản thảo 2015) [Tha Nhân]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét